Trong mỗi đời người, có lẽ ai cũng sẽ từng gặp qua 5 vị sứ giả mà ngài Diêm Vương phái đến nhân gian để giáo hóa, cảnh tỉnh con người. Tuy nhiên, con người vì mê mờ không biết và cũng không thấy mà thôi. Câu chuyện sau sẽ khiến bạn ngẫm nghĩ.
Trong tranh, những Tội hồn được quỷ tốt dẫn vào đại điện để Diêm Vương thẩm vấn.
Diêm Vương hỏi: “Các ngươi có biết vì sao mà các người được đưa đến nơi này không?”.
Tội hồn đáp: “Khi chúng tôi chết, thuận theo ác nghiệp đã tạo ra lúc còn sống mà bị đến nơi này, mong đại vương từ bi xá miễn tội lỗi cho chúng tôi”
Diêm Vương nói: “Các ngươi đã tạo ra những ác nghiệp gì?”
Tội hồn trả lời: “Chúng tôi lúc còn sống không hiếu thuận cha mẹ, phỉ báng Thánh đạo, trộm cướp, sát sinh, dâm loạn, rượu chè, đấu đá, làm càn, ức hiếp những người yếu đuối thiện lương, những chuyện ác đã làm, thật không thể kể hết. Lại tin lời của tà sư, giết heo, dê, bò để cúng tế quỷ thần, cho rằng se có phúc đức, chúng tôi hôm nay xin tự thú, sám hối hết thảy những ác nghiệp đã làm”
Diêm La Vương nói: “Khi các ngươi còn sống, ta đã phái 5 vị sứ giả tuần thị thiên hạ nhắc nhở các ngươi, các ngươi cớ sao lại không tiếp nhận lời dạy của họ?”
Chúng tội hồn trả lời: “Khi chúng tôi còn sống, quả thật chưa từng nghe qua, thấy qua lời của họ”. Diêm Vương nói:
“Hãy lắng nghe cho kĩ, ta sẽ nói cho các ngươi về 5 vị sứ giả này.
Vị thứ nhất là những người mẹ nơi thế gian. Họ mang thai chín tháng mười ngày, như mắc phải bệnh nặng; lúc trở dạ càng thêm nguy kịch; khi sinh nở thành công tựa như sống lại từ cõi chết; sau khi con nhỏ chào đời cần phải bú mớm ôm ấp trong lòng, nghìn cực khổ chăm nom; sau khi con lớn lên lại vì chúng mà lo lắng đủ điều. Các ngươi có nhìn thấy không?”
Tội hồn nói: “Tôi Nhìn thấy”.
Diêm vương nói:
“Đây là vị sứ giả thứ nhất. Vị thứ hai là những người già nơi thế gian. Dung nhan họ tiều tụy, mắt mờ tai điếc, tóc bạc răng rụng, đi đường loạng choạng, da thịt nhăn nheo. Các ngươi có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Dạ! Tôi nhìn thấy”.
Diêm Vương nói: “Vị thứ ba chính là những người bệnh nơi nhân gian. Thân thể đau đớn, nỗi đau khó chịu khôn thấu, có những món ngon ở ngay trước mắt cũng không thể ăn được. Các ngươi nhìn thấy chứ?”.
Tội hồn nói: “Dạ”.
Diêm Vương nói:
“Vị thứ tư chính là người chết nơi nhân gian. Hễ hơi thở tắt, thì thân chết mệnh cũng hết, thân thể cứng đờ, không đến mười ngày thì thân xác thối rữa, máu mủ tuôn ra, bốc mùi hôi thối. Khi còn sống thì thương mến vô ngần, khi chết thì ngay đến cả nhìn thêm một cái cũng chẳng dám nữa. Các người có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Tôi đã nhìn thấy”.
Diêm Vương nói: “Vị thứ năm là tội phạm nơi thế gian. Họ bị trói tay tống giam vào ngục, thân chịu đủ các loại hình phạt, hoặc bị chém đầu, hoặc bị lửa đốt, hoặc bị chặt đứt chân tay, hoặc cả đời không được đoàn tụ gia đình, các ngươi có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Dạ, tôi thực sự nhìn thấy cả 5 vị thần”.
Diêm Vương nói: “Đây là vị sứ giả thứ năm của ta”.
Diêm La Vương lại nói với những tội hồn rằng:
“Các ngươi nếu đã nhìn thấy tất cả, thì cần phải cân nhắc cho kĩ trước khi làm việc gì đó, hay là sống sao cho không thành kẻ ác, bản thân cũng sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử như vậy. Nếu như các ngươi phạm tội, cũng sẽ giống như họ vậy, cả kiếp này cũng phải chịu nhận báo ứng. Các ngươi cớ sao không biết hiếu thuận cha mẹ, không biết tôn kính bề trên, lấy nhân đức từ bi làm đầu? Cái gọi là những gì bản thân mình không muốn, thì cũng chớ làm cho người khác.
Nếu biết lắng nghe, biết tiếp thụ chỉ dẫn và lời dạy của các bậc Thánh hiền nơi thế gian, chuyên tâm phụng đạo, quy y tam bảo, tiết chế dục vọng, thì mới có thể thoát khỏi bể khổ. Tội nghiệp mà bản thân đã làm, bây giờ phải tự mình gánh chịu, ta sẽ không xử oan cho các ngươi”.
Tội hồn nói: “Chúng tôi lúc còn sống quả thật đã tạo rất nhiều tội nghiệp, mong Diêm Vương nương tình”.
Diêm Vương nói với quỷ tốt rằng: “Ngươi hãy dẫn bọn chúng đi chịu khổ hình trong ngục đi”.
Quỷ tốt có dáng vẻ ngoài đầu trâu tay người, hai chân mang móng trâu, sức mạnh phi thường. Chúng chỉ cần cầm cái đinh ba, hễ đâm là xiên qua trăm nghìn vạn tội hồn; rồi ném vào trong nồi lớn rộng bốn mươi dặm mà nấu luộc. Những tội hồn này chết đi sống lại biết bao nhiêu lần, chịu khổ ở đây xong còn có những địa ngục khác càng thống khổ hơn nhiều.
Đời người ngắn ngủi, con người vẫn trong mê mờ mà tạo nghiệp, đến khi thác xuống địa ngục chịu cực hình thống khổ, có hối hận thì cũng muộn rồi !.
hay
Trả lờiXóa